-King
-dt
-họ hàng
-làm ăn
-đi nhởi
-trở về
31 thg 7, 2009
29 thg 7, 2009
Hà Tĩnh du hí
Lần đầu tiên tôi về quê là ở cái tuổi "quần thích thì mặc, ko thích thì thôi". Bây giờ tôi đã 20, suy nghĩ đã chín chắn hơn rất nhiều, tôi là "người lớn" theo đúng nghĩa của nó. Và chuyến về quê thú vị này có vô số điều đáng nhớ và đáng suy ngẫm
Năm nay cả nhà tôi cùng về quê, lẽ ra mẹ ở nhà trông nhà để 3 bố con đi thôi. Thế mà đến phút 89 mẹ lại quyết định cùng đi. Thế là các biện pháp an ninh tha hồ được bày ra và nói cho cùng thì cũng có kết quả tốt. Bọn trộm ko xơ múi j đc đồ đạc trong nhà, nhưng con chó thì ko cánh mà bay
Khi đi, chúng tôi lên chuyến xe của người quen. Bác ấy vừa là bạn của bố, vừa là hàng xóm cũ của chúng tôi. Thế là dc đi xe miễn phí, hè hè. Đi qua địa phận mấy tỉnh Quảng Trị,Quảng Bình, rồi Hà Tĩnh thấy nhà nào dù có tồi tàn đến đâu cũng có ăng-ten chảo, còn hơn cả nhà mìnhXe đi từ 1h30 sáng tới 10h thì tới thành phố Hà Tĩnh.
Rồi chúng tôi lên một chuyến xe đò tồi tàn để tới Hương Khê. Trời nắng gay nắng gắt, chiếc xe thì cố nhét thêm khách đến khi chật cứng mà vẫn ko thôi. Tài xế và lơ xe đang còn khá trẻ và có đôi phần đẹp zai tuy nhiên đẹp zai thì ko giúp được gì khi xe bị hỏngTài xế gì mà xe bị rỏ nước hay rỏ dầu cũng ko phân biệt được , cứ ngồi đó mà loay hoay, làm khách phải chờ cả tiếng đồng hồ mới có xe cứu viện tới. Bố chừa lun, lần sau thì đi taxi cho nó khỏe. Xe với chả cộ
Mà cái xe cứu viện này cũng ko vừa đâu nhá. Trước khi xe tới là đã đầy khách rồi, nhét thêm 0khách của xe hư nữa là cứng ngắc lun. Thế mà trên đường còn nhét thêm 3 tên zô nữa . Trên xe có 3 người Hoa hay người dân tộc gì đó.. có 1 bà xồn xồn cứ xí lô xí la, nhức cả óc. Trời nắng mà nghe cái mụ xồn xồn đó bắn súng liên thanh vào đầu, mình suýt xỉu. Chỉ mún quay qua đấm cho mụ ta 1 phát. Nghe mụ nói đt bằng tiếng Kinh "Ana tang trên tường, tang ở trên tường..." hề vãi.
Chúng tôi được mấy đứa em con chú Thường đón ở một ngã ba có tên là Ngã Tư, mấy đứa nhóc này nhỏ xíu đầu thì ko mũ bảo hiểm mà phóng xe bạt mạngNhà cửa ở đây đã khá hơn trước nhìu, hồi tôi 6 tuổi, quê toàn nhà vách đất lợp lá cọ. Bây giờ vách đất được thay bằng những tấm ván gỗ, với mấy cái cột kèo mà nếu ở thành phố chắc cũng phải vài trăm triệu. Ở đây mọi thứ vẫn được làm bằng lá cọ ( từ mái nhà, quạt, tấm lợp chuồng trâu, chuồng gà, ....)Nhà chú Thường tôi ở ngay trên đường Hồ Chí Minh, tự hào thật Thế là rốt cuộc mình cũng dc biết đường HCM là thế nào.
Về quê, mình hơi bị to nhá, bố mình là con thứ 2 sau một o, là con trai trưởng, bố mình lại được coi là ông tộc trưởng . Với lại xung quanh toàn là họ hàng nhà họ Phan, cho nên mình toàn được gọi chị, rồi còn có cả cháu nữa. Oai ơi là oai. Còn nữa, có lẽ do cách ăn vận khác người nên từ ngày đầu đến ngày cuối, đi đâu mình cũng bị chú ý. Mà những người ở đây ko kín mồm kín miệng cho lắm, cho nên họ xì xào cái gì là mình nghe thấy hết. Để coi mình ấn tượng ở chỗ nào nhé . Cái mẹc lạ hoắc, ăn vận thì ko giống dân Hà Tĩnh, giọng nói cũng khác, chiều cao thì hơn người, mà họ còn hay khen mình xinh nữa chứ . Về quê tự nhiên vịt hóa thiên nga, thích thật .
Thôi nổ thế đủ rồi, giờ mình lại nói tới những điều đáng suy ngẫm ở quê nhé.
Điều thứ nhất mình nhận thấy đó là tuy làm nông thì có thời vụ, nhưng trên đường đi mình thấy có nơi lúa mới lên đòng, có nơi đã gặt xong, chẳng thống nhất gì cả. Trước ngõ nhà bà nội là một mảnh ruộng hình chữ nhật hầu như bị bỏ hoang và chỉ dành để cho ngan vịt kiếm ăn. Mảnh ruộng đó được bao quanh bởi xóm 14 và xóm 15 , xã Phúc Đồng. Dưới ruộng có nhiều cây mọc hoang, và tôi rất ngạc nhiên khi thấy cỏ 4 lá mọc đầy dưới ruộng . Tôi chợt nhớ đến cảnh Mít và Nali cặm cụi tìm cho được 1 cây có 4 lá trong đám cỏ 3 lá ở công viên để có được may mắn. Nếu cỏ 4 lá thật sự mang lại may mắn thì chắc hẳn những người nông dân quê tôi là những người may mắn nhất
Tiếp theo là vấn đề tế nhị. . Ngày xưa ở quê, ko ai bít nhà xí là cái gì. Có nhu cầu thì mời ra vườn, núp dưới cây cọ mà giải quyết, đi xong dùng cây quẹt quẹt 2 phát là xong Sạch sẽ và vô cùng thoáng mát nhé Mặc dù bây giờ đã tiến bộ hơn trước nhiều lắm rồi đấy, nhưng vẫn ko thể chấp nhận được. Nhà xí ở quê, thường ở sau chuồng trâu hoặc chuồng gà, hôi thối, bẩn thỉu, đầy là ruồi nhặng. Đã thế lại thường ko cửa, mà chỉ có 1 tấm che sơ sơ. Gió lùa vào vẫn mát lồng lộng. Nhà chú Thường ngồi trong nhà xí mà nhìn rõ ra đường HCM lun, ko bít mấy chục năm mặc quần làm sao mà giữ đây. Nhà tắm cũng chẳng khá hơn là mấyNhà tắm gì mà cửa sổ 4 phía, đi ngang qua tha hồ mà nghía, cửa thì ko cái nào kín nữa. Đã thế lại cứ quay thẳng mặt ra sân. Người ta đi qua đi lại tình cờ nhìn thấy thì bít làm thế nào. Chưa kể nếu có kẻ xấu bụng thì sao.... Haizz ko hiểu họ nghĩ sao nữa. Lúc nào cũng... ai nhìn mà sợ , rồi "ko can chi mô" .
Nhà cửa ở đây hay lắm, chẳng nhà nào có cửa cả. Vì ở quê chẳng có trộm cắp gì hết. TV, xe máy cứ vứt ở nhà rồi đi chơi, đi làm... chẳng bao giờ mất cả, hay thật. Giá mà ở thành phố cũng được như vậy nhỉ. Có lẽ đó là cái hay của dân quê: chân phương, vô tư và trong sáng. Đến nỗi nhà ko cần cửa, đi tắm ko lo bị lộ, đi cầu cũng có thể đi chung. Quái thật Nhưng dù sao thì lần sau về quê mà có tiền, mình cũng phải iu cầu sửa sang nhà tắm và nhà xí mới dc.
Ở quê đứa nào học cũng íu cả. Đến nỗi cả họ có mình là học ĐH, còn lại học CĐ là to rồi. Cứ nghe nói mình học ĐH là bà kon cứ trầm trồ khen ngợi, nổ cả mũi. Điểm chuẩn vào lớp 10 ở Hà Tĩnh cũng hơi bị sốc nhá, trường ở đây toàn lấy từ 15-20 điểm thôi mà cũng chả có mấy đứa vào được lớp 10. Thèn Nguyên mà về quê học chắc thành học sinh giỏi. Đã thế mấy đứa con trai ở quê lại thích đua đòi. Đứa nào cũng bít hút thuốc, ún rượu, đầu tóc thì lởm chởm, lại còn để đuôi chuột nữa. Trông rất ư là phản cảm.
Phần 2
Năm nay cả nhà tôi cùng về quê, lẽ ra mẹ ở nhà trông nhà để 3 bố con đi thôi. Thế mà đến phút 89 mẹ lại quyết định cùng đi. Thế là các biện pháp an ninh tha hồ được bày ra và nói cho cùng thì cũng có kết quả tốt. Bọn trộm ko xơ múi j đc đồ đạc trong nhà, nhưng con chó thì ko cánh mà bay
Khi đi, chúng tôi lên chuyến xe của người quen. Bác ấy vừa là bạn của bố, vừa là hàng xóm cũ của chúng tôi. Thế là dc đi xe miễn phí, hè hè. Đi qua địa phận mấy tỉnh Quảng Trị,Quảng Bình, rồi Hà Tĩnh thấy nhà nào dù có tồi tàn đến đâu cũng có ăng-ten chảo, còn hơn cả nhà mìnhXe đi từ 1h30 sáng tới 10h thì tới thành phố Hà Tĩnh.
Rồi chúng tôi lên một chuyến xe đò tồi tàn để tới Hương Khê. Trời nắng gay nắng gắt, chiếc xe thì cố nhét thêm khách đến khi chật cứng mà vẫn ko thôi. Tài xế và lơ xe đang còn khá trẻ và có đôi phần đẹp zai tuy nhiên đẹp zai thì ko giúp được gì khi xe bị hỏngTài xế gì mà xe bị rỏ nước hay rỏ dầu cũng ko phân biệt được , cứ ngồi đó mà loay hoay, làm khách phải chờ cả tiếng đồng hồ mới có xe cứu viện tới. Bố chừa lun, lần sau thì đi taxi cho nó khỏe. Xe với chả cộ
Mà cái xe cứu viện này cũng ko vừa đâu nhá. Trước khi xe tới là đã đầy khách rồi, nhét thêm 0khách của xe hư nữa là cứng ngắc lun. Thế mà trên đường còn nhét thêm 3 tên zô nữa . Trên xe có 3 người Hoa hay người dân tộc gì đó.. có 1 bà xồn xồn cứ xí lô xí la, nhức cả óc. Trời nắng mà nghe cái mụ xồn xồn đó bắn súng liên thanh vào đầu, mình suýt xỉu. Chỉ mún quay qua đấm cho mụ ta 1 phát. Nghe mụ nói đt bằng tiếng Kinh "Ana tang trên tường, tang ở trên tường..." hề vãi.
Chúng tôi được mấy đứa em con chú Thường đón ở một ngã ba có tên là Ngã Tư, mấy đứa nhóc này nhỏ xíu đầu thì ko mũ bảo hiểm mà phóng xe bạt mạngNhà cửa ở đây đã khá hơn trước nhìu, hồi tôi 6 tuổi, quê toàn nhà vách đất lợp lá cọ. Bây giờ vách đất được thay bằng những tấm ván gỗ, với mấy cái cột kèo mà nếu ở thành phố chắc cũng phải vài trăm triệu. Ở đây mọi thứ vẫn được làm bằng lá cọ ( từ mái nhà, quạt, tấm lợp chuồng trâu, chuồng gà, ....)Nhà chú Thường tôi ở ngay trên đường Hồ Chí Minh, tự hào thật Thế là rốt cuộc mình cũng dc biết đường HCM là thế nào.
Về quê, mình hơi bị to nhá, bố mình là con thứ 2 sau một o, là con trai trưởng, bố mình lại được coi là ông tộc trưởng . Với lại xung quanh toàn là họ hàng nhà họ Phan, cho nên mình toàn được gọi chị, rồi còn có cả cháu nữa. Oai ơi là oai. Còn nữa, có lẽ do cách ăn vận khác người nên từ ngày đầu đến ngày cuối, đi đâu mình cũng bị chú ý. Mà những người ở đây ko kín mồm kín miệng cho lắm, cho nên họ xì xào cái gì là mình nghe thấy hết. Để coi mình ấn tượng ở chỗ nào nhé . Cái mẹc lạ hoắc, ăn vận thì ko giống dân Hà Tĩnh, giọng nói cũng khác, chiều cao thì hơn người, mà họ còn hay khen mình xinh nữa chứ . Về quê tự nhiên vịt hóa thiên nga, thích thật .
Thôi nổ thế đủ rồi, giờ mình lại nói tới những điều đáng suy ngẫm ở quê nhé.
Điều thứ nhất mình nhận thấy đó là tuy làm nông thì có thời vụ, nhưng trên đường đi mình thấy có nơi lúa mới lên đòng, có nơi đã gặt xong, chẳng thống nhất gì cả. Trước ngõ nhà bà nội là một mảnh ruộng hình chữ nhật hầu như bị bỏ hoang và chỉ dành để cho ngan vịt kiếm ăn. Mảnh ruộng đó được bao quanh bởi xóm 14 và xóm 15 , xã Phúc Đồng. Dưới ruộng có nhiều cây mọc hoang, và tôi rất ngạc nhiên khi thấy cỏ 4 lá mọc đầy dưới ruộng . Tôi chợt nhớ đến cảnh Mít và Nali cặm cụi tìm cho được 1 cây có 4 lá trong đám cỏ 3 lá ở công viên để có được may mắn. Nếu cỏ 4 lá thật sự mang lại may mắn thì chắc hẳn những người nông dân quê tôi là những người may mắn nhất
Tiếp theo là vấn đề tế nhị. . Ngày xưa ở quê, ko ai bít nhà xí là cái gì. Có nhu cầu thì mời ra vườn, núp dưới cây cọ mà giải quyết, đi xong dùng cây quẹt quẹt 2 phát là xong Sạch sẽ và vô cùng thoáng mát nhé Mặc dù bây giờ đã tiến bộ hơn trước nhiều lắm rồi đấy, nhưng vẫn ko thể chấp nhận được. Nhà xí ở quê, thường ở sau chuồng trâu hoặc chuồng gà, hôi thối, bẩn thỉu, đầy là ruồi nhặng. Đã thế lại thường ko cửa, mà chỉ có 1 tấm che sơ sơ. Gió lùa vào vẫn mát lồng lộng. Nhà chú Thường ngồi trong nhà xí mà nhìn rõ ra đường HCM lun, ko bít mấy chục năm mặc quần làm sao mà giữ đây. Nhà tắm cũng chẳng khá hơn là mấyNhà tắm gì mà cửa sổ 4 phía, đi ngang qua tha hồ mà nghía, cửa thì ko cái nào kín nữa. Đã thế lại cứ quay thẳng mặt ra sân. Người ta đi qua đi lại tình cờ nhìn thấy thì bít làm thế nào. Chưa kể nếu có kẻ xấu bụng thì sao.... Haizz ko hiểu họ nghĩ sao nữa. Lúc nào cũng... ai nhìn mà sợ , rồi "ko can chi mô" .
Nhà cửa ở đây hay lắm, chẳng nhà nào có cửa cả. Vì ở quê chẳng có trộm cắp gì hết. TV, xe máy cứ vứt ở nhà rồi đi chơi, đi làm... chẳng bao giờ mất cả, hay thật. Giá mà ở thành phố cũng được như vậy nhỉ. Có lẽ đó là cái hay của dân quê: chân phương, vô tư và trong sáng. Đến nỗi nhà ko cần cửa, đi tắm ko lo bị lộ, đi cầu cũng có thể đi chung. Quái thật Nhưng dù sao thì lần sau về quê mà có tiền, mình cũng phải iu cầu sửa sang nhà tắm và nhà xí mới dc.
Ở quê đứa nào học cũng íu cả. Đến nỗi cả họ có mình là học ĐH, còn lại học CĐ là to rồi. Cứ nghe nói mình học ĐH là bà kon cứ trầm trồ khen ngợi, nổ cả mũi. Điểm chuẩn vào lớp 10 ở Hà Tĩnh cũng hơi bị sốc nhá, trường ở đây toàn lấy từ 15-20 điểm thôi mà cũng chả có mấy đứa vào được lớp 10. Thèn Nguyên mà về quê học chắc thành học sinh giỏi. Đã thế mấy đứa con trai ở quê lại thích đua đòi. Đứa nào cũng bít hút thuốc, ún rượu, đầu tóc thì lởm chởm, lại còn để đuôi chuột nữa. Trông rất ư là phản cảm.
Phần 2
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)