Tôi thực sự bị ngợp bởi lịch học dày đặc, chồng chéo. Mấy tuần này tôi như người ko hồn, suy nghĩ vào ra vô định. Nhưng có một ý nghĩ cứ lởn vởn trong đầu tôi: bỏ học. Tôi đã chọn nhầm ngành, một cái ngành tôi chưa bao giờ thích. Tôi chọn nó đơn giản chỉ vì nó là chương trình tiên tiến, với tập thể lớp mà tôi chưa bao giờ vui và tự hào thế khi là một thành viên của lớp. Nhưng sức học của tôi yếu vô cùng. Phải thú thật, tôi yếu ngay từ lớp 11, trí nhớ tôi bị tổn thương. Những gì tôi đã từng học rất giỏi thì giờ đây trở thành điểm yếu của tôi. Tôi đã từng là học sinh giỏi Lý, ấy vậy mà tôi bị nợ môn Lý đại cương, mà có lẽ tôi đã đứa duy nhất trong lớp nhục nhã thế.
Tôi có khiếu làm cho thầy cô yêu mến rồi lam họ thất vọng. Tôi đã đối xử với biết bao người, và có trời đất chứng giám tôi chưa bao giờ cố ý. Cứ mỗi khi làm việc gì khiến họ thất vọng, tôi chỉ muốn chui ngay xuống đất để khỏi phải gặp họ. Tôi thấy khinh bỉ chính mình. Đã ko ít lần tôi sợ hãi cái ý nghĩ: biết đâu sau này mình sẽ trở thành một người xấu xa, đểu giả??? Biết đâu 10 năm sau, mình sẽ trở thành một con người trái ngược với mình hiện giờ - như Bác Hồ nói trong "Những trò lố hay là Varen và Phan Bội Châu" : tôi sẽ "đốt cháy những cái mình tôn thờ và tôn thờ những gì mình từng đốt cháy".
Bao giờ thì tôi mới có được sức mạnh chiến thắng bản thân mình?? Tôi là người có tâm hồn thánh thiện, tôi coi trọng đạo đức, tôi luôn muốn đem lại những điều tốt đẹp cho thế giới như người ta hay hô to cụm từ "World Peace". Thật sự nó xuất phát từ sâu thẳm trong lòng tôi, tôi chỉ muốn có phép thần thông, biến tất cả những ý nghĩ đó thành hiện thực. Hồi nhỏ tôi chỉ biết mơ mộng, ước gì một ngày nào nó mình có đủ sức để hiện thực hóa mơ ước của mình. Nhưng bây giờ mình học được một điều: Bạn ko cần phải vĩ đại để làm những điều vĩ đại. Chỉ cần dốc toàn tâm toàn ý cho những điều tốt đẹp bởi vì nếu bạn muốn làm điều tốt đẹp thì bạn sẽ nhận được sự ủng hộ. Thế đấy.
Tuy nhiên, trong khi lòng tôi sôi sục những ý tưởng và hành động thì tôi lại bị những xiềng xích ghì xuống. Nào là bài tập, nào là thực hành, nào là tiểu luận, nào là thi cử, chúng hè nhau hù dọa tôi, khủng bố tôi. Thần kinh tôi lúc nào cũng căng như dây đàn. Lúc nào tôi cũng bị nỗi sợ hãi về bài vở ám ảnh. Nhiều lúc tôi nghĩ tôi đang bị điên. Và rồi tôi lo sợ rằng tôi sớm muộn gì cũng bị điên. Và chắc chắn nếu tình trạng này kéo dài thì tôi sẽ kết thúc đời mình trong trại tâm thần. Tôi ngừng nó lại trước khi quá muộn. Giống như chơi trò đu quay ở công viên, khi cái đu quay quá nhanh và đứa trẻ ko thể kiểm soát nổi. Nó cảm thấy choáng váng tột độ, nó hoảng sợ, nó muốn buông tay, nó ước có một bàn tay thần kì nào đó đưa nó ra khỏi cái đu ngay tức khắc. Tôi là đứa trẻ đó.
Và tôi đã quyết định.Tôi cần nghỉ ngơi, tôi sẽ sắp xếp lại cuộc sống, tôi sẽ làm những việc tôi cần làm. Tôi sẽ học cách chế ngự bản thân...
17 thg 11, 2009
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)