Tuy nhiên mình vẫn sẽ viết ra đây để tưởng nhớ những lần "ê chề" ngày xưa, để biết những nấc thang mình đi qua có tí gì gọi là chông gai không nhé.
- Năm lớp 9, trong cuộc thi hùng biện Tiếng Anh cấp trường, có 10 thí sinh thì tôi đứng thứ 9.Để rồi năm 11, tôi là học sinh đầu tiên của trường đạt giải nhì kì thì Hùng biện tiếng anh cấp thành phố.
- Cuối năm lớp 9, khi nộp đơn vào lớp 10 thì tôi đăng kí trường Phan Châu Trinh, và tôi đã định trước điều đó từ khi còn học lớp 6. Vậy mà tôi Tôi đã thay đổi nguyện vọng để từ bỏ giấc mơ chỉ vì thiếu tự tin vào khả năng của mình. Rốt cuộc tôi vào trường Thái Phiên với số điểm mà cả những tên Phan Châu Trinh sừng sỏ cũng phải thèm.
- Tôi còn có một cơ hội nữa khi kết thúc 9 năm THCS. Đó là được vào trường chuyên Lê Quý Đôn. LQĐ là niềm mơ ước của bất kì một học sinh Đà Nẵng nào. Hồi đó LQĐ tuyển sinh chứ không thi. Lẽ ra tôi có thể đã được chọn nếu như điểm TB năm lớp 9 của tôi là 9.0 chứ không phải 8.8. Tôi cũng không tưởng tượng ra được cuộc đời mình sẽ thế nào nếu mình học chuyên Anh LQĐ. Có lẽ giờ tôi đã là một sinh viên ngoan đạo của trường ngoại ngữ chứ không phải là một sinh viên nổi bật của BK.
- Trong tình yêu, có một người duy nhất mà tôi hối hận vì đã trót yêu. Và tôi cũng hối hận vì sao mình lại đau khổ vì một người như thế. Chia tay tôi được chừng một tháng thì anh công khai có người yêu mới. Người ta không đáng để tôi đau khổ. Nhưng tôi cũng thầm cảm ơn, vì có người đó mà tôi tìm được một người thực sự xứng đáng cho cuộc đời của mình. Đó là người tôi đang yêu. Và tôi ước rằng, sẽ không còn ai sau anh nữa. Và tôi cũng đã thấu hiểu được sự công bằng của cuộc sống qua câu nói :"Khi một cánh cửa đóng lại thì sẽ có cánh cửa khác mở ra..."
1 comments:
nhìn cái mặt 2 đứa tề, ngố ko thể tả =))
Đăng nhận xét